Add parallel Print Page Options

Sa-mu-ên Qua Ðời

25 Lúc ấy Sa-mu-ên qua đời. Dân I-sơ-ra-ên tập họp lại thương khóc cụ và chôn cất cụ tại Ra-ma. Còn Ða-vít thì đứng dậy và đi xuống vùng đồng hoang ở Pa-ran.

Ða-vít và Vợ của Na-banh

Bấy giờ có một người sống tại Ma-ôn, nhưng có cơ sở làm ăn ở Cạt-mên, và người ấy rất giàu có. Ông có ba ngàn chiên và một ngàn dê. Ông ấy đang hớt lông chiên của mình tại Cạt-mên. Ông ta tên là Na-banh, và vợ ông tên A-bi-ga-in. Bà vợ là một phụ nữ thông minh và xinh đẹp, còn ông chồng thì thô lỗ và cộc cằn. Ông ấy là dòng dõi của Ca-lép.

Ða-vít ở trong đồng hoang và nghe rằng Na-banh đang hớt lông chiên của ông ta. Ða-vít sai mười người trẻ và dặn những người trẻ ấy, “Hãy đi lên Cạt-mên, đến gặp Na-banh, nhân danh tôi mà vấn an ông ấy. Sau đó hãy nói với người giàu có ấy rằng, ‘Chúc ông được bình an, chúc gia đình ông được bình an, chúc mọi điều ông có được bình an. Tôi có nghe rằng những thợ hớt lông chiên đang làm việc với ông. Những người chăn bầy của ông đã từng ở giữa chúng tôi, và chúng tôi không hề xâm phạm vật gì của họ. Không vật gì của họ bị mất trong suốt thời gian họ ở giữa chúng tôi tại Cạt-mên. Xin ông hỏi các đầy tớ của ông, họ sẽ nói cho ông hay. Bây giờ xin ông cho những người trẻ nầy được ơn trước mắt ông, vì chúng tôi sắp đến ngày lễ, nên xin ông vui lòng cho các tôi tớ ông và cho Ða-vít con trai ông những gì tay ông tìm được.’”

Vậy những người trẻ của Ða-vít đến, nhân danh Ða-vít nói với Na-banh tất cả những lời ấy, rồi đợi. 10 Nhưng Na-banh trả lời các tôi tớ của Ða-vít và nói, “Ai là Ða-vít? Ai là con trai của Giê-se? Thời buổi nầy có nhiều đầy tớ bỏ chủ trốn đi lắm. 11 Tôi há sẽ lấy bánh, nước, và thịt đã chuẩn bị cho các thợ hớt lông chiên của tôi ăn và uống, mà cho những kẻ tôi không biết từ đâu đến hay sao?”

12 Vậy những người trẻ của Ða-vít quay gót trở về. Họ đến và tường thuật cho ông mọi lời ấy. 13 Bấy giờ Ða-vít nói với những người theo ông, “Ai nấy hãy nịt gươm mình vào.” Vậy người nào cũng nịt gươm mình sẵn sàng, và Ða-vít cũng nịt gươm của ông vào nữa. Có chừng bốn trăm người đi với Ða-vít, còn hai trăm người ở lại giữ đồ đạc.

Ða-vít Gặp A-bi-ga-in

14 Bấy giờ có một người trẻ trong số các đầy tớ đến báo với A-bi-ga-in vợ của Na-banh rằng, “Kìa, Ða-vít đã sai các sứ giả từ đồng hoang đến chào ông chủ và ông chủ đã mắng họ xối xả. 15 Nhưng họ đã rất tốt với chúng tôi; chúng tôi không bị tổn hại gì cả. Chúng tôi chăn bầy ngoài đồng, và hễ khi nào chúng tôi cho bầy đi theo họ, chúng tôi chẳng bị mất mát gì. 16 Họ như bức tường che chở chúng tôi cả ngày lẫn đêm, trong suốt thời gian chúng tôi chăn giữ các bầy chiên ở giữa họ. 17 Vậy bây giờ xin bà hãy nhận biết và xem phải làm gì, vì họ đã quyết định làm hại ông chủ và cả nhà của ông chủ, vì ông chủ là một người thô lỗ cộc cằn;[a] không ai nói chuyện với ông chủ được.”

18 Thế là A-bi-ga-in vội vàng lấy hai trăm ổ bánh, hai bầu da rượu, năm con chiên đã làm thịt sẵn, năm thùng gạo rang, một trăm vỉ nho khô, hai trăm bánh trái vả, rồi chất chúng trên lưng các con lừa. 19 Bà bảo các đầy tớ của bà, “Hãy đi trước dẫn đường. Nầy, tôi đi theo các cậu.” Nhưng bà không nói gì cho Na-banh chồng bà biết.

20 Khi bà cỡi lừa đi xuống, vừa khuất sau lưng đồi, Ða-vít và những người của ông đi xuống chận đường bà, và bà đã gặp họ. 21 Ða-vít nói, “Tất cả những gì ta đã bảo vệ cho người nầy thật là uổng công. Ta đã giữ để những gì thuộc về hắn không bị mất mát, mà bây giờ hắn lại lấy oán trả ơn. 22 Nguyện Ðức Chúa Trời phạt Ða-vít cách nặng nề, nếu ta để cho những kẻ thù của ta, tức để cho một người nam nào trong nhà hắn sống đến sáng mai.”

23 Vừa khi A-bi-ga-in thấy Ða-vít, bà vội vàng xuống khỏi lừa, sấp mặt xuống đất trước mặt Ða-vít, và lạy. 24 Bà sấp mình xuống nơi chân ông và nói, “Thưa chúa, lỗi tại tôi. Xin để cho tôi gánh lấy tội lỗi nầy. Xin ngài cho đứa nữ tỳ của ngài trình bày đôi lời; xin ngài nghe những lời của nữ tỳ ngài nói. 25 Xin chúa của nữ tỳ đừng để tâm đến những lời ông Na-banh thô lỗ cộc cằn ấy nói. Vì thật như tên ông ấy thế nào, tính ông ta thể ấy. Ông ấy tên là Na-banh mà, thế nên ông ta cứ điên gàn[b] luôn. Còn tôi, nữ tỳ của ngài, thật không hay biết gì về những người trẻ mà ngài đã sai đến. 26 Vậy bây giờ thưa chúa, có Chúa hằng sống và có ngài đang sống đây chứng giám, nguyện Chúa, Ðấng đã ngăn giữ ngài làm đổ máu, không cho ngài dùng tay mình báo thù cho mình, giờ đây, nguyện những kẻ thù của ngài và những ai tìm cách hại chúa của nữ tỳ sẽ giống như Na-banh. 27 Bây giờ nữ tỳ của ngài có chút quà nầy mang đến biếu ngài, xin được trao cho những người trẻ đi theo ngài. 28 Xin ngài tha lỗi cho nữ tỳ của ngài, vì Chúa chắc chắn sẽ lập cho nhà chúa của nữ tỳ được bền vững, vì chúa của nữ tỳ đã đánh những trận chiến cho Chúa, và điều ác sẽ không bao giờ tìm thấy trong suốt đời ngài. 29 Dù cho có người đứng dậy truy lùng ngài và tìm cách hại mạng sống ngài, nhưng mạng sống chúa của nữ tỳ sẽ được bảo bọc trong số những người được sống với Chúa, Ðức Chúa Trời của ngài; còn mạng sống của những kẻ thù nghịch ngài, Chúa[c] sẽ quăng xa như viên đá trong bọc của trành ném đá bị quăng đi vậy. 30 Rồi đây nguyện Chúa sẽ làm cho chúa của nữ tỳ những điều tốt đẹp mà Chúa[d] đã nói về ngài, tức lập ngài trị vì trên cả I-sơ-ra-ên. 31 Bấy giờ chuyện nầy sẽ không làm cho ngài phải day dứt hoặc khiến cho lòng chúa của nữ tỳ phải ân hận mãi, vì đã làm đổ máu vô cớ hoặc đã tự tay mình báo thù cho mình. Rồi khi Chúa đã thực hiện xong những điều tốt đẹp với chúa của nữ tỳ, ước mong ngài nhớ đến nữ tỳ nầy của ngài.”

32 Bấy giờ Ða-vít nói, “Chúc tụng Chúa, Ðức Chúa Trời của I-sơ-ra-ên, Ðấng đã sai bà đến gặp tôi hôm nay. 33 Phước thay cho những lời can gián của bà và phước thay cho bà, vì hôm nay bà đã ngăn cản tôi khỏi làm đổ máu và khỏi dùng tay mình báo thù cho mình. 34 Vì thật như Chúa, Ðức Chúa Trời của I-sơ-ra-ên hằng sống, Ðấng đã kiềm hãm tôi không hại bà, chứng giám, nếu bà không vội vàng đến gặp tôi, chắc chắn sáng mai sẽ không một người nam nào trong nhà Na-banh còn sống sót.”

35 Thế rồi Ða-vít nhận nơi tay bà những gì bà mang đến biếu ông, và ông nói với bà, “Bà hãy trở về nhà bình an. Nầy, tôi đã nghe lời bà và ban cho bà điều bà cầu xin rồi đó.”

36 A-bi-ga-in trở về với Na-banh, và kìa, ông đang đãi một bữa tiệc trong nhà, như đại tiệc của một vị vua. Na-banh rất khoái chí, và ông đang say khướt, vì thế bà không nói với ông một lời nào dù nhỏ hay lớn cho đến sáng hôm sau. 37 Sáng hôm sau, khi Na-banh đã dã rượu, vợ ông mới thuật lại mọi sự cho ông hay. Bấy giờ tim ông chết lặng trong người; ông trở nên như một tượng đá. 38 Rồi khoảng mười ngày sau, Chúa đánh Na-banh, và ông chết.

Ða-vít Cưới A-bi-ga-in Làm Vợ

39 Khi Ða-vít nghe nói Na-banh đã chết, ông nói, “Chúc tụng Chúa, Ðấng đã binh vực duyên cớ của con khỏi nỗi sỉ nhục Na-banh đã gây cho con, và đã ngăn trở tôi tớ Ngài báo trả điều ác. Quả thật Chúa đã đem sự gian ác do Na-banh tạo ra đổ lại trên đầu hắn.” Sau đó Ða-vít sai người đến xin cưới A-bi-ga-in làm vợ.

40 Khi các tôi tớ của Ða-vít đến gặp A-bi-ga-in ở Cạt-mên, họ nói với bà, “Ða-vít sai chúng tôi đến gặp bà để xin bà làm vợ ông ấy.” 41 Bà đứng dậy, rồi sấp mình xuống mặt đất và nói, “Tôi đây là một nữ tỳ của người, một đầy tớ để rửa chân cho các tôi tớ của chúa tôi.” 42 Ðoạn A-bi-ga-in vội vàng đứng dậy và cỡi lên một con lừa, cùng năm nữ tỳ của bà, đi theo các sứ giả của Ða-vít, và trở thành vợ của ông ta.

43 Ða-vít cũng cưới A-hi-nô-am người Giê-rê-ên, và cả hai bà đều làm vợ của ông. 44 Còn Sau-lơ, ông bắt Mi-khanh vợ của Ða-vít đem gả cho Pan-ti-ên con trai của La-ích người Ga-lim.

Footnotes

  1. I Sa-mu-ên 25:17 nt: con của Bê-li-an (1 Côr 6:15)
  2. I Sa-mu-ên 25:25 Nebalah nghĩa là điên gàn (Nabal tên riêng)
  3. I Sa-mu-ên 25:29 nt: Ngài
  4. I Sa-mu-ên 25:30 nt: Ngài

Na-banh Không Chịu Tiếp Tế Cho Đa-vít

25 Ông Sa-mu-ên qua đời. Toàn dân Y-sơ-ra-ên họp lại than khóc và chôn cất ông tại quê hương Ra-ma.

Sau đó, Đa-vít dời xuống sa mạc Pha-ran.

Có một người kia sống tại thành Ma-ôn nhưng có tài sản đất đai ở vùng Cạt-mên. Ông rất giàu, có 3,000 con chiên và 1,000 con dê. Hiện ông đang ở Cạt-mên coi sóc việc cắt lông chiên. Ông tên Na-banh, còn vợ ông là A-bi-ga-in. Bà vợ thông minh và xinh đẹp, trong khi ông chồng cứng cỏi và gian ác. Ông thuộc về bộ tộc Ca-lép.

Đa-vít ở trong sa mạc, nghe tin ông Na-banh đang coi sóc việc cắt lông chiên, nên sai mười thanh niên đi và dặn họ: “Các anh hãy đi lên Cạt-mên, đến gặp ông Na-banh, và chuyển lời tôi chào thăm ông. Các anh hãy nói như vầy: ‘Chúc ông sống lâu! Chúc ông và quí quyến bình an! Chúc ông làm ăn phát đạt!

Anh Đa-vít[a] được tin thợ đang cắt lông chiên là của ông. Suốt thời gian những người chăn chiên của ông ở với chúng tôi ở Cạt-mên, chúng tôi không hề quấy nhiễu họ và họ không mất mát gì cả. Ông cứ hỏi đầy tớ ông, họ sẽ nói cho ông biết. Vì chúng tôi đến với ông trong ngày lễ, xin ông thương tình chúng tôi và ban cho chúng tôi là đầy tớ ông, và cho anh Đa-vít, là con ông, bất cứ món gì ông có sẵn.’ ”

Các thanh niên của Đa-vít đi gặp ông Na-banh và chuyển lời chào thăm của Đa-vít theo như mọi lời Đa-vít dặn họ. Nói xong, họ chờ đợi. 10 Ông Na-banh đáp: “Đa-vít là ai? Con của Y-sai là ai? Dạo này có quá nhiều đầy tớ bỏ chủ trốn đi. 11 Không lẽ ta lấy bánh, nước và thịt mấy con thú ta làm sẵn cho thợ cắt lông chiên đem cho những người ta không biết từ đâu đến?”

12 Các thanh niên của Đa-vít quay lại đường cũ trở về, thuật lại cho Đa-vít nghe mọi lời ấy. 13 Đa-vít liền bảo những người theo chàng: “Anh em đeo gươm vào!” Mỗi người đeo gươm mình, Đa-vít cũng đeo gươm mình. Khoảng bốn trăm người đi theo Đa-vít, còn hai trăm người kia ở lại giữ đồ đạc.

Đa-vít Và A-bi-ga-in

14 Một trong những người đầy tớ báo cho bà A-bi-ga-in, vợ ông Na-banh biết: “Ông Đa-vít có sai người từ sa mạc đến chào ông chủ nhưng ông chủ mắng xối xả vào mặt họ. 15 Trong khi những người này đối xử rất tốt với chúng tôi. Họ không hề quấy nhiễu chúng tôi, chúng tôi không mất mát gì cả trong suốt thời gian chúng tôi chung đụng với họ ngoài đồng. 16 Ngày và đêm, họ là bức tường che chở chúng tôi suốt thời gian chúng tôi chăn chiên và dê trong vùng họ ở. 17 Vậy bây giờ xin bà tính xem phải làm gì, vì ông chủ và cả nhà chắc chắn sẽ mang họa; còn ông chủ hung hăng quá, không ai dám nói gì với ông cả.”

18 Bà A-bi-ga-in vội vàng lấy hai trăm ổ bánh, hai bầu da đầy rượu, năm con chiên đã nấu nướng sẵn, năm xê-a[b] hạt rang, một trăm chùm nho khô, hai trăm bánh trái vả khô, chất tất cả lên lưng lừa. 19 Bà bảo các đầy tớ: “Các anh đi trước, tôi theo sau.” Nhưng bà không nói cho chồng bà, là ông Na-banh, biết gì cả. 20 Bà đang cưỡi lừa đi xuống, khuất sau ngọn đồi, bỗng gặp Đa-vít và những người theo chàng cũng đang đi xuống về phía bà. 21 Trên đường đi,[c] Đa-vít đã thầm nhủ: “Ta đã phí công bảo vệ tài sản của tên này trong sa mạc! Nó không mất mát gì cả, vậy mà nó lấy oán trả ơn cho ta! 22 Cầu xin Đức Chúa Trời phạt Đa-vít[d] như thế này hoặc nặng hơn nữa, nếu đến sáng mai ta còn để cho một người nam nào trong gia đình nó sống sót!”

23 Vừa thấy Đa-vít, bà A-bi-ga-in vội vàng xuống lừa, quì sấp xuống đất trước mặt Đa-vít. 24 Phủ phục dưới chân Đa-vít, bà van xin: “Lỗi tại tôi, thưa ông, tại tôi! Xin ông cho phép tôi trình bày, xin ông rủ lòng nghe tôi nói. 25 Xin ông đừng quan tâm đến Na-banh, con người hung hăng đó, vì anh ta cư xử y hệt như tên anh ta. Anh ta tên là Na-banh[e] và sự dại dột ở trong anh ta. Còn tôi, tôi không thấy các thanh niên do ông sai đến.

26 Bây giờ, thưa ông, có CHÚA hằng sống, và có ông đây, ước gì kẻ thù của ông và những người tìm cách hại ông đều sẽ chịu đồng số phận với Na-banh! CHÚA đã ngăn cản, không cho ông làm đổ máu và tự trả thù cho chính mình. 27 Và thưa ông, đây là chút quà tôi mang đến, xin được giao cho các thanh niên đi theo ông. 28 Xin ông tha lỗi cho tôi cả gan nói dài dòng. CHÚA chắc chắn sẽ ban cho ông ngôi nước vững bền vì ông tham gia những trận chiến của CHÚA. Suốt đời ông, tai họa sẽ không bao giờ xảy đến cho ông. 29 Nếu có người nào nổi lên săn đuổi ông và tìm cách hại mạng sống ông, CHÚA là Đức Chúa Trời của ông sẽ bảo bọc mạng sống ông trong bọc kẻ sống bên cạnh Ngài, nhưng Ngài sẽ ném đi xa mạng sống của kẻ thù ông như người ta dùng ná mà ném đá. 30 Ngày nào CHÚA thực hiện mọi điều tốt Ngài hứa ban cho ông, và lập ông lên làm thủ lãnh dân Y-sơ-ra-ên, 31 ước gì ông sẽ khỏi phải áy náy hay bị lương tâm cắn rứt vì đã đổ máu vô cớ và tự trả thù cho chính mình. Và khi nào CHÚA ban phước lành cho ông, xin ông nhớ đến tôi.”

32 Đa-vít đáp lời bà A-bi-ga-in: “Tôi ca ngợi CHÚA là Đức Chúa Trời của Y-sơ-ra-ên vì Ngài đã sai bà đến gặp tôi hôm nay. 33 Tôi cám ơn CHÚA và xin Ngài ban phước cho bà vì ngày hôm nay bà đã hành động sáng suốt, bà đã ngăn cản không cho tôi gây đổ máu và tự trả thù cho chính mình. 34 Thật như CHÚA Hằng Sống là Đức Chúa Trời của Y-sơ-ra-ên, là Đấng đã ngăn cản không cho tôi hại bà, nếu bà không vội vàng đến gặp tôi, thì chắc chắn không một người nam nào trong nhà Na-banh còn sống sót đến khi trời rạng sáng.”

35 Đa-vít nhận quà bà mang đến và căn dặn: “Bà an tâm về nhà. Tôi đã nghe điều bà yêu cầu và tôi tôn trọng ý bà.”

Na-banh Qua Đời

36 Khi bà A-bi-ga-in về đến nhà, bà thấy ông Na-banh mở tiệc linh đình như tiệc yến vua đãi vậy. Ông Na-banh vui vẻ và say túy lúy nên bà không kể lại cho ông điều gì, dù nhỏ hay lớn, trước khi trời hừng sáng. 37 Sáng hôm sau, chờ khi ông Na-banh tỉnh rượu, bà vợ ông mới thuật lại cho ông các sự việc ấy. Ông bị sốc nặng[f] người ông cứng đờ ra như tảng đá. 38 Khoảng mười ngày sau, CHÚA đánh ông Na-banh và ông qua đời.

Đa-vít Cưới Bà A-bi-ga-in

39 Nghe tin ông Na-banh qua đời, Đa-vít nói: “Con ca ngợi CHÚA vì Ngài đã biện hộ cho con khi Na-banh sỉ nhục con. Con cám ơn CHÚA vì Ngài đã giữ con là tôi tớ Ngài khỏi làm điều ác, và Ngài đã đổ lại trên đầu Na-banh điều ác nó làm.”

Sau đó, Đa-vít sai người đi hỏi bà A-bi-ga-in làm vợ. 40 Tôi tớ của Đa-vít đến Cạt-mên gặp bà A-bi-ga-in và thưa: “Ông Đa-vít sai chúng tôi đến đây để xin được cưới bà làm vợ.” 41 Bà A-bi-ga-in liền quì sấp mặt xuống đất thưa: “Tôi đây sẵn sàng làm đầy tớ của ông Đa-vít để rửa chân cho các tôi tớ của chủ tôi.” 42 Bà vội vã đứng dậy, cưỡi lừa, và cùng với năm cô tớ gái ra đi theo các sứ giả của Đa-vít và bà trở thành vợ của Đa-vít.

43 Trước đây, Đa-vít cũng đã cưới A-hi-nô-am, người thành Gít-rê-ên. Vậy cả hai bà đều là vợ ông. 44 Vua Sau-lơ đã gả Mi-canh, con gái vua, cũng là vợ của Đa-vít, cho Phanh-ti, con ông La-ít, người thành Ga-lim.

Footnotes

  1. 25:7 Nt: tôi
  2. 25:18 Khoảng 35-40l. Nt: “năm xê-a”, một xê-a tương đương với bẩy lít
  3. 25:21 Thêm vào cho rõ nghĩa
  4. 25:22 Dịch theo LXX; nt: kẻ thù của Đa-vít
  5. 25:25 Nghĩa là “dại dột”
  6. 25:37 Nt: tim ông chết trong lòng